| Tiêu đề: the day we meet again( snsd. 2pm)
Chap 1
THỜI GIAN ƠI LIỆU CÓ THỂ NGỪNG TRÔI?
Reng... Reng...
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, sinh viên ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ. Chỉ còn một tuần nữa thôi tất cả sẽ không còn được bên nhau, sẽ phải tạm biệt mái trường đã gắn bó suốt bốn năm trời. Bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ của một thời đi học đã có tại đây, dù không muốn nhưng đó chính là quy luật của cuộc sống, cái gì đến rồi cũng đến lúc phải đi. Thời gian thật tàn nhẫn khi trôi quá nhanh, mọi thứ chưa kịp lưu giữnay sẽ dần tan biến theo nhịp sống.
Cho dù sau này có như thế nào thì nơi đây, trường Đại học Seoul sẽ mãi gắn liền với những kí ức tuyệt vời nhất trong anh. Nói như thế là bởi anh đã gặp được định mệnh của mình, gặp được người con gái mà anh biết là anh thực sự rất yêu. Nhưng nó vẫn còn một vết gợn khi tình yêu của anh chỉ là đơn phương mà thôi. Suốt hai năm qua anh đứng sau dõi theo cô nhưng lại chưa một lần thổ lộ cho cô biết. Anh cũng không biết sao mình lại như vậy nữa, dường như cứ mỗi lần anh định nói thì lại có một điều gì đó ngăn anh lại.
- Khun, hôm tới hãy biểu diễn một bài với Yoona đi!
- Hả, biểu diễn á?_ Nichkhun ngạc nhiên hỏi lại khi thấy Jaebum đề nghị.
- Đúng đấy, lần cuối rồi lớp trưởng phải thể hiện chứ_ Chansung hùa theo ngay.
- Lâu lắm rồi mới có dịp thưởng thức giọng ca của anh trưởng đấy_ Sooyoung nháy mắt tinh nghịch nói với mọi người xong tất cả cùng cười thật vui vẻ. Dù biết chỉ vài ngày nữa thôi sẽ không còn cái không khí này nữa nhưng không ai lộ ra ngoài cả mà đều cố cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra. Nichkhun cũng cười theo mọi người nhưng đâu đó trong anh lại phảng phất nỗi buồn. Được hát song ca cùng Yoona anh vui lắm nhưng đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng hai người được gần nhau như thế.
***
**
*
- Yoona, nói chuyện với anh được không?_ Nichkhun gọi khi thấy Yoona đang đi ngoài hành lang cùng Seohyun và Taeyeon.
- Vâng, được ạ.
- Ưhm... là về chuyện hôm chia tay, em có ý kiến gì không?_ Nichkhun dè dặt hỏi.
- À em nghe anh Jaebum nói rồi, ok thôi, anh chọn bài đi rồi báo lại cho em_ Yoona tươi cười đáp.
- Anh biết rồi, hẹn gặp em chiều mai ở CLB Nghệ thuật nhé_ Nichkhun nói rồi nhanh chóng quay bước đi, nụ cười của Yoona thật đẹp và tỏa sáng, anh luôn muốn ngắm nhìn nó thật lâu. Tuy vậy cuộc nói chuyện giữa anh và cô thật hiếm khi kéo dài được dù cả hai có rất nhiều điều muốn nói. Như lần khai giảng năm thứ tư đó, trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người thôi khi mọi người đã ra ngoài hết nhưng họ lại trò chuyện như lấy lệ mà thôi. Nichkhun và Yoona đều để cơ hội trôi qua một cách vô cùng đáng tiếc, có lẽ vì thế mà đến giờ này cả hai vẫn chỉ tồn tại một tình bạn đẹp thôi.
Nhìn cho đến khi bóng Nichkhun khuất hẳn rồi Yoona cũng bước đi nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô đã không còn tươi như trước nữa. Là sao đây, mỗi lần nói chuyện với anh sao lại ngắn ngủi và vô vị đến thế. Thật lòng cô muốn nói nhiều lắm nhưng mà có vẻ anh lại không muốn như vậy, giữa cả hai dường như có một khoảng cách thật lớn. Yoona cứ bước đi mà trong lòng đầy rẫy những câu hỏi, vài ngày nữa thôi là sẽ phải nói lời tạm biệt rồi. Hai năm qua đã là như vậy rồi thì hãy cố chịu đựng thêm vài ngày nữa,tất cả rồi sẽ chỉ là một cơn gió thoảng qua mà thôi.
***
**
*
Bốp... Bốp...
- Đúng là trai tài gái sắc có khác, khi đứng cùng nhau thì tỏa sáng thật rực rỡ_ Jaebum vui vẻ bước vào CLB Nghệ thuật và làm gián đoạn buổi tập của Nichkhun và Yoona. Jessica, Hyoyeon, Sooyoung, Chansung, Junho sau đó cũng bước vào luôn.
- Thật sự là rất hay đó, hai người thật tuyệt vời_ Sooyoung nói.
- Các cậu theo dõi bọn tớ đấy à?_ Nichkhun nói giọng đùa.
- Không phải theo dõi mà vì giọng hát của hai người quá hay nên chúng tớ bị lôi cuốn đến đây đó_ Junho đi đến khoác vai Nichkhun tươi cười nói, mọi người sau đó đứng lại một góc để cho Nichkhun và Yoona tiếp tục luyện tập. Thời khắc bây giờ thật đáng nhớ nhưng có lẽ tất cả đều biết rằng ngày mai rồi sẽ không còn được thế nữa.
***
**
*
Ngồi một mình trong lớp học Seohyun đang phác họa chân dung của các thành viên lớp, chỉ còn Nichkhun và Yoona nữa thôi là cô sẽ hoàn thành tác phẩm của mình. Tuy vậy Seohyun lại không biết vẽ ra sao khi mà Nichkhun và cả Yoona đều hoàn hảo đến từng chi tiết. Đúng lúc Seohyun đang bí thì Yoona, Taeyeon, Sooyoung và Tiffany bước vào, tất cả cũng chạy lại ngay chỗ cô ngồi. Ai cũng tấm tắc khen tài năng của Seohyun và cùng bình luận về mình trong các bức họa.
- Sao chưa có hình của tớ vậy?_ Yoona thắc mắc khi cô tìm mãi mà không thấy mình đâu.
- À tớ đang định vẽ nhưng chưa biết nên thể hiện thế nào cả_ Seohyun vội giải thích_ Chỉ còn cậu và anh Nichkhun thôi.
- Còn couple đẹp nhất lớp ta à?_ Vừa nghe thấy tên Nichkhun Sooyoung đã sấn lại ngay.
- Sao lại chưa vẽ thế Seohyun?_ Tiffany cũng tỏ ra rất hứng thú.
- Vẽ đi, tớ rất muốn thấy chân dung của hai người ấy_ Taeyeon tiếp tục.
- Nhưng tớ không biết nên phác họa thế nào để hai người đẹp nhất cả.
- Khó gì đâu, vẽ hai người chung đi_ Sau vài giây suy nghĩ Sooyoung đề nghị và gần như mọi người đều hiểu ra vấn đề.
- Đúng rồi, perfect couple mà, phải đi cùng với nhau chứ_ Tiffany hưởng ứng ngay và Seohyun sau vài giây ngẫm nghĩ cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay. Trong khi các cô gái huyên náo thì Yoona lại một mình đi ra phía hành lang. Ngắm nhìn các sinh viên trong đó có anh đang chơi đùa dưới sân trường cô cười nhạt. Sinh viên trong trường gọi cả hai là best couple, mọi người trong lớp thì gọi cả hai là perfect couple nhưng sao anh và cô lại chưa một lần thân thiết hơn mức bạn bè vậy. Rõ ràng là rất đẹp đôi, mọi người thì luôn cố để gán ghép nhưng cứ như vậy thì khoảng cách giữa cả hai lại càng xa hơn thì phải. Có lẽ anh và cô không có duyên phận nên dù ở rất gần nhưng chưa bao giờ có thể thành một đôi cả.
***
**
*
- Khun, đang nghĩ gì vậy?
- Bum hả, có gì đâu_ Nichkhun vội chối ngay khi Jaebum vừa mới đặt câu hỏi.
- Bao giờ cậu sẽ đi?_ Jaebum ngồi xuống ghế đá cạnh Nhichkhun cất tiếng hỏi tiếp.
- Sắp rồi, ngày kia thôi, còn cậu định thế nào?
- Ừ thì đành về công ty của bố tớ vậy_ Jaebum đáp_ Nghĩ lại mà thấy bốn năm trôi qua nhanh thật đấy, không biết sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?
- Chắc chắn là còn mà, tớ sẽ không quên người bạn như cậu đâu_ Nichkhun khoác vai Jaebum cười nói_ Mà buổi chia tay ổn rồi chứ?
- Yên tâm, từ trước đến nay Jaebum tớ đã bao giờ để cậu thất vọng chưa?_ Nghe Jaebum nói Nichkhun cũng phải bật cười, công nhận Jaebum là một lớp phó xuất sắc nhất mà anh từng có dịp hợp tác cùng, việc nào cũng làm đâu ra đấy.
Hỏi về việc chuẩn bị tiệc chia tay nhưng trong lòng Nichkhun lại chẳng hề mong nó một chút nào cả. “Chia tay”, từ đó bây giờ nghe thật nặng nề và buồn bã, ngày kia thôi là anh sẽ phải tạm biệt những người bạn thân thiết và cả cô nữa. Chắc chắn sẽ có hụt hẫng nhưng phải chấp nhận thôi, cuộc sống có quy luật của nó mà. Tuy vậy anh thực sự sẽ vẫn phải suy nghĩ rất nhiều, sau này không được gặp cô nữa rồi anh sẽ ra sao đây. Hàng ngày được gặp cô mà anh vẫn còn thấy chưa đủ nữa là, không được gặp liệu anh có chịu nổi không. Dù rằng giữa cả hai chẳng có một mối quan hệ nào nhưng anh vẫn có thể đoán được cảm xúc ngày xa cô. Bốn năm cứ nghĩ là dài nhưng ngày chia ly lại đến thật mau, ngỡ như tất cả chỉ là một giấc mơ vậy. Liệu anh có nên để mọi thứ trôi qua như thế hay thử một lần sống thật với chính mình.
***
**
*
Ngày cuối cùng của năm học, bầu không khí trong trường Đại học Seoul thật khác lạ. Không còn sự ồn ào, náo nhiệt thường ngày mà thay vào đó các lớp học im ắng, tĩnh lặng thấy rõ. Người ta hay nói mùa hè là mùa của sự chia ly, năm nào cũng vậy cứ đến thời điểm này là bao cảm xúc trong mỗi sinh viên lại trào dâng. Có thể bình thường ta sẽ coi như không có chuyện gì nhưng khi chỉ còn một vài giây ngắn ngủi thôi thì nó lại vô cùng quý báu.
Những tia nắng chói chang của mùa hè lan tỏa khắp sân trường, đâm xuyên qua những tán cây và tìm đến bên những ô cửa kính của các lớp học. Những gió cũng khẽ khàng theo chân ánh nắng đi tìm nơi trú ngụ nhưng nó chưa bao giờ có thể làm dịu đi những xúc cảm và cả cái tiết trời tháng năm này.
Căn phòng chính giữa của tầng ba hôm nay thật khác so với ngày thường, không còn sự vui vẻ, nhộn nhịp nói cười của các sinh viên mà trái lại nó yên ắng đến mức khó thở. Ai cũng muốn lên tiếng, ai cũng muốn phát biểu nhưng chưa nói hết câu thì nước mắt đã ứa ra rồi. Bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về trong mỗi người thật nhanh, thật nhiều khiến ai cũng muốn thời gian sẽ không bao giờ trôi nữa.
- Thật sự tớ không biết nên nói gì nữa, biết là không nên để các bạn nhìn thấy tớ như vậy nhưng tớ không thể, tớ sẽ mãi nhớ tập thể lớp ta_ Jessica nghẹn ngào nói trong làn nước mắt, cô lớp phó Văn nghệ lạnh lùng, ương bướng nay lại trở nên quá nhạy cảm. Jessica vẫn cứ khóc và thế là Jaebum đành chạy tới an ủi cô trong khi đó Nichkhun và Yoona cũng đang bước lên bục giảng để thể hiện bài hát đã chuẩn bị trước như một lời chia tay với mọi người. Khi giọng ca của hai người vang lên rồi dần hòa vào làm một, cảm xúc của tất cả đều như vỡ òa ra. Ai cũng rơi lệ, ai cũng bồi hồi xúc động, tất cả cùng nắm tay nhau thật chặt để chia sẻ khoảnh khắc cuối cùng này.
***
**
*
- Mãi mãi nhớ về nhau, nhớ về tập thể A55_ Nhóm người Nichkhun đứng dưới sân trường và cùng nói to một lần nữa. Tất cả nhìn nhau như không muốn chia tay nhưng rốt cục đều phải chấp nhận sự thật. Lần lượt Wooyoung, Chansung, Junho, Hyoyeon, Taeyeon, Seohyun bước đi về phía cổng trường, sau đó Sooyoung, Sunny, Taecyeon, Junsu, Tiffany, Yuri cũng nối gót những người kia.
Chỉ còn lại Nichkhun, Jaebum, Yoona và Jessica vẫn còn đứng lại đó, bốn cặp mắt nhìn nhau thêm một lần nữa rồi hai cô gái cũng quay người bước đi. Hai chàng trai nhìn theo họ thật lâu, dù rất muốn cất tiếng gọi nhưng sao lại khó đến thế. Rất muốn nói thêm một lời nữa, nói hết mọi suy tư trong lòng nhưng cả Nichkhun và Jaebum để không vượt qua được ranh giới mong manh để chạm tay vào hạnh phúc.
Ban đầu Yoona và Jessica đều cố đi thật chậm, dường như cả rất chờ đợi tên mình được gọi lên nhưng không có một âm thanh nào cả. Hy vọng của cả hai đều đã tan biến, họ bây giờ đang đi thật nhanh, đi để bước vào một cuộc sống mới, đầy lo toan và cạnh tranh hơn, đi để xây dựng cho mình một tương lai tươi sáng và đi để một ngày nào đó có thể gặp lại nhau.
TBC | |